32313303_2032585720323706_1350527164574859264_n

Cái trống rỗng mênh mông của Gampopa

Trong những năm còn trẻ Gampopa đã phải chịu nhiều nỗi khổ. Ông là một y sĩ của thế kỷ thứ 11, nhưng tài năng ông không ngăn cản được vợ và các con ông chết trong một nạn dịch. Sau mất mát này, ông thề nguyện sống đời Lạt-ma và trở thành tu sĩ khất thực. Không bao lâu sau, ông gặp một đạo sư xuất chúng nhất thời bấy giờ, đó là vị tu sĩ phiêu bồng Milarepa. Lúc gặp Milarepa là lúc ông phải vứt bỏ mọi tri kiến, mọi tin tưởng và bắt đầu lại từ đầu.

Dưới sự hướng dẫn của Milarepa, ông thiền định mỗi ngày ít nhất sáu tiếng trong một hang đá không xa hang của thầy. Có lần ông đến thăm thầy và kể với chút hãnh diện rằng mình đã tham thiền liên tục sáu tiếng không nghỉ. “Hừ”, Milarepa nói, “nhưng cái gì xảy ra suốt trong thời gian đó?”

“Không gì cả”, Gampopa trả lời. “Con không nghĩ gì cả, và ở trong một sự trống rỗng mênh mông”.

“Ngươi gọi đó là trống rỗng mênh mông à?”, Milarepa kêu lên. “Làm sao ngươi thiền định sáu tiếng liên tục được mà không nghĩ ngợi, không cảm giác gì cả? Sai bét! Ngươi chỉ đè nén ngươi thôi và tự ép mình vào trong một trạng thái đó có thích thú gì không, nhưng ta nói cho ngươi nghe, hãy bỏ nó đi, hãy bắt đầu lại từ đầu, và làm như sau”. Nhà du ca đắc đạo mở miệng và lời nói tuôn ra nghe như thơ:

“Cái nhìn đích thực duy nhất là,

quan sát dòng tư tưởng nội tâm,

không gò bó và hoàn toàn xả bỏ.

Chân Như đâu có nằm ngoài ngươi.

Hãy nhìn thấu tâm thức ngươi đang phóng chiếu,

và thấy rằng, chúng không khác gì hơn,

là phát biểu của cái Tất-cả-là đó,

mà không phép thiền nào chạm tới được.

Đạo sư cao quý nhất là cái vô sinh,

chính là tự tính miên viễn nằm trong ngươi.

Đừng kiếm đạo sư ở đâu khác,

Mọi dạng hình sắc thể đều chỉ là biểu lộ của chính con người

Ai là kẻ thấy mình tự tính mình là Chân Như bất hoại,

kẻ đó tức thì đã đạt Phật quả”.

Nghe xong lời khai thị này, Gampopa vội đòi từ bỏ áo choàng đỏ, dấu hiệu của chức sắc tu viện, để được mang một áo trắng giản đơn như Milarepa thường mặc. Thế nhưng Milarepa cũng không chịu điều này. “Đừng bắt chước ai cả”, Milarepa cười nói, “mỗi người hãy tự đi theo tiếng gọi sâu thẳm của chính mình”. Sau đó ngài cất lên bài ca mô tả đặc trưng đích thực của một tu sĩ hay một phép tu học, đó là: xá bỏ, quên mìnhthể nhập và tri kiến vô ngã.

“Hỡi người thầy thuốc vừa là Tăng sĩ, ngươi hãy tự chữa mình”, Milarepa ca, “rồi chữa cho cái gọi là “người khác” một cách tự nhiênGiáo pháp của ta xuất phát từ tâm thức sâu thẳm của ta, thì ngươi cũng để hành động của mình xuất phát từ chính ngươi, từ cái vừa vô song vừa khắp-nơi-đều-là đó.”

Surya Das
Việt dịch: Nguyễn Tường Bách
Nguồn: Sư tử tuyết bờm xanh